GIỮ GÌN TRUYỀN THỐNG VĂN HÓA
Làm sao để hoà nhập mà không hoà tan
là một vấn đề không đơn giản nhưng không phải là không thể làm được nếu như mỗi
người chúng ta đều có ý thức giữ gìn những nét đẹp văn hoá của dân tộc mình, đặc
biệt là thế hệ trẻ ngày nay. Mỗi người hãy tự trau dồi cho mình vốn hiếu biết về
văn hoá dân tộc.Văn hoá có thể hiểu một cách đơn giản là tất cả những giá trị,
những nét đẹp về vật chất và tinh thần của xã hội, chừng nào con người còn tồn
tại thi văn hoá cũng sẽ vẫn còn. Dù ở bất kì thời đại nào thì văn hoá cũng đóng
vai trò hết sức quan trọng. Bản sắc văn hoá là những đặc điểm riêng của mỗi dân
tộc, góp phần không nhỏ vào việc hình thành nên một quốc gia độc lập. Nguyễn
Trãi đã nhắc đến truyền thống văn hoá của dân tộc:
Việc nhân nghĩa cốt ở
yên dân
Quân điếu phạt trước lo
trừ bạo
Như nước Đại Việt ta từ
trước
Vốn xung nền văn hiến
đã lâu...
Mỗi dân tộc cần phải có một nền văn
hoá riêng cũng giống như mỗi cá nhân trong cuộc đời phải có cá tính riêng để
làm nên cái “tôi” của chính mình, đểphân biệt mình với người khác. Một đất nước
làm sao có thể tồn tại bền vững khi mà nhắc đến nó, người ta chắng có cớ gì đểnhớ,
chẳng có gì để nói đến?Văn hóa là một trong những yếu tố quan trọng nhất làm
nên truyền thống của một dân tộc. Những giá trị văn hoá phi vật thể cũng phần
nào phản ánh được tâm tư tình cảm, suy nghĩ, tâm hồn con người.,Văn hoá Việt giản
dị nhưng có chiều sâu và có bản sắc riêng, con người Việt Nam bình dị, hết sức
tinh tế, nhưng cũng vô cùng anh dũng, kiên cường. Chính truyền thống văn hoá
làm nên cội nguồn, gốc rễ cho dân tộc, từ đó hình thành nên ở con người Việt
Nam lòng tự hào, tự tôn dân tộc, một niềm tin mãnh liệt vào tương lai.Vì thế, nếu
chúng ta không có ý thức giữ gìn bản sắc văn hoá của chính dân tộc mình thì tự
chúng ta sẽ làm mất đi vị thể riêng của mình, sẽ bị hoà tan vào những nền văn
hoá khác trên thế giới. Có những thứ khi đã mất đi ta vẫn có thể lấy lại được
nhưng có những điều nếu không níu giữ thì nó sẽ tuột khỏi tay ta mãi mãi.
Biết bao bài học lớn về giữ bản sắc
văn hóa của dân tộc mà cha ông chúng ta đã để lại trước khi chúng ta tham gia hội
nhập. Ngay như chuyện ma chay của chúng ta cũng có nhiều điều thay đổi. Những tục
lệ ăn uống, cúng bái đã giảm bớt nhiều, cùng với việc tổ chức lễ tang ở nhà
tang lễ, đưa thi hài đến thiêu ở Đài hóa thân hoàn vũ… là những cái mới, văn
minh mà chúng ta chấp nhận, hòa nhập với thế giới. Tuy nhiên, các kiểu địa
táng, hỏa táng, các nghi lễ truyền thống của vùng, miền và của các dân tộc vẫn
được tôn trọng.
Trong thời kỳ hội nhập khu vực và
toàn cầu về kinh tế, văn hóa và tất cả mọi lĩnh vực, chúng ta cần xác định những
gì là bản sắc, là nét riêng của mình để giữ gìn, phát huy để cùng với các quốc
gia, dân tộc khác trên thế giới làm giàu kho tàng văn hóa nhân loại. Từ những
bài học của tiền nhân, chúng ta thấy rõ cái gì là tinh hoa của nhân loại, cần
du nhập, chúng ta sẵn sàng nhập vào để làm phong phú thêm đời sống vật chất và
tinh thần của mình. Những cái gì là của riêng ta, nhưng nếu rườm rà, không phù
hợp với sự phát triển thì chúng ta cũng cần mạnh dạn xóa bỏ (như chuyện búi tó
củ hành, chuyện nhuộm răng đen, chuyện mặc yếm, vấn khăn mỏ quạ…).
Giữ gìn và phát huy bản sắc văn hóa thời hội nhập là công việc của mọi
nhà, của mọi người và toàn xã hội. Nhưng trước hết, đó là trách nhiệm của những
người quản lý và các chuyên gia văn hóa. Mỗi người chúng ta hãy có ý thức giữ
gìn những nét đẹp văn hoá của dân tộc mình, đặc biệt là thế hệ trẻ ngày nay. Việc
giữ gìn truyền thống văn hoá phải bắt đầu từ việc giữ gìn truyền thống của mỗi
gia đình, mồi địa phương, vùng miền cụ thể. Và mỗi nét đặc sắc trong văn hoá của
hơn năm mươi dân tộc anh em sẽ làm nên một nền văn hoá Việt Nam đa dạng, đậm đà
bản sắc.