BỆNH VÔ CẢM
Thời đại ngày nay là thời đại kinh tế
thị trường. Sống trong xã hội đó, hàng ngày nảy sinh ra hiện tượng nhiều người
lao vào kiếm tiền, lo vun vén cho bản thân và gia đình mình mà thờ ơ trước những
vấn đề bức xúc của cuộc sống xã hội, gây nên một căn bệnh tinh thần khá nguy hiểm:
“Bệnh vô cảm” , một căn bệnh có nguy cơ lan rộng làm băng hoại đạo đức truyền
thống của dân tộc, làm ô nhiễm môi trường tốt đẹp của xã hội mới. “Bệnh vô cảm” là căn bệnh tâm hồn của những
người có trái tim lạnh giá, không xúc động, sống ích kỷ, lạnh lùng, cho sự an
toàn của bản thân mình là trên hết. Họ thờ ơ, làm ngơ trước những điều xấu xa,
hoặc nỗi bất hạnh, không may của những người sống xung quanh mình. Con người chạy theo đồng tiền, chạy theo vật
chất mà quên đi giá trị của đời sống tinh thần. Coi đồng tiền cao hơn giá trị
con người. Bệnh vô cảm không chỉ xuất hiện ở kẻ xấu mà còn là ở người tốt.
Bệnh vô cảm có những biểu hiện thật,
đa dạng, muôn màu muôn vẻ: vô cảm đối với cuộc sống, xã hội; vô cảm đối với đồng
loại, gia đình, người thân, bạn bè, thậm chí vô cảm đối với chính bản thân
mình. benh vo cam trong xa hoi hien nay Đi đường gặp những người bị tai nạn,
gãy tay, gãy chân hoặc nằm bất tỉnh, những kẻ vô cảm chẳng có phản ứng nào mà
chỉ biết dửng dưng chứng kiến với thái độ “Thờ ơ con mắt lạnh. Nhìn chúng có hề
chi!” (Tố Hữu). Lên xe ô tô, thấy kẻ gian móc túi hoặc bọn côn đồ hành hung
hành khách, họ cũng chỉ lờ di xem như đấy không phải chuyện của mìn h. Sống
trong cơ quan trường học, chứng kiến bao chuyện ngang trái như cấp trên hối lộ,
thầy giáo ngang nhiên bạo hành học sinh, còn học sinh thì quay cóp gian lận
trong thi cử, họ cũng không mở miệng mà ngoảnh mặt làm ngơ. Hoặc trông thấy bạn
bè đồng trang lứa bị bạo hành ngay trước cổng trường nhưng họ còn đứng xem rồi
quay clip tung lên mạng coi như không phải chuyện của mình.
Sự vô cảm là một căn bệnh đang có chiều
hướng lan rộng trong xã hội ta, nó đang len lỏi khắp mọi nơi. Căn bệnh vô cảm sẽ
gây nên hậu quả thật khủng khiếp cho xã hội, cộng đồng, đất nước. Nó biến con
người thành kẻ vô trách nhiệm, vô lương tâm và vô văn hóa, thậm chí là kẻ tội đồ.
Có thể nói đó là căn bệnh của những kẻ không có trái tim con người. Nó sẽ làm
cho một người cán bộ, người công dân trong xã hội ta trở nên xa rời quần chúng,
thiếu trách nhiệm trong công việc. Cũng vì vô cảm mà nhiều bác sĩ đã để cho nhiều
bệnh nhân cần phải cấp cứu mà phải nằm chờ hàng nửa tiếng đồng hồ nên đã dẫn đến
hậu quả bệnh nhân bị chết một cách oan khuất. Cũng vì vô cảm mà nhiều thầy giáo
không hề quan tâm đến hoàn cảnh éo le của học sinh, mà cứ mắng mỏ quát nạt các
em dẫn đến hậu quả nhiều em bị bệnh trầm cảm, thậm chí là nhảy lầu tự tử. Căn bệnh
vô cảm là căn bệnh của những người sẵn sàng quay lưng lại với những nỗi đau khổ,
bất hạnh của đồng loại, sẵn sàng làm ngơ trước cái xấu, cái ác, nên làm cho cái
xấu, cái ác có mảnh đất mầu mỡ để sinh sôi nẩy nở như “cỏ mọc hoang” và đang đầu
độc, chế ngự cuộc sống tốt đẹp của con người trong xã hội mới của chúng ta hôm
nay. Căn bệnh vô cảm là căn bệnh của phường ích kỷ luôn luôn nhìn đời bằng cặp
mắt ráo hoảnh. Nó đang làm mất đi một điều vô cùng thiêng liêng và quý giá. Đó
là tình thương giữa con người với con người. Bệnh vô cảm đang làm “nhiễm mặn” ,
vẩn đục và xói mòn dần truyền thống đạo lý đẹp nhất của con người Việt Nam:
“Thương người như thể thương thân”. Và khi căn bệnh này ngự trị, thì con người
sống với con người trong mối quan hệ hết sức lỏng lẻo. Ở đó thiếu hơi ấm của
tình thương, của niềm cảm thông, của sự cưu mang, đùm bọc, sẻ chia, giúp đỡ lẫn
nhau. Một cuộc sống như thế là cuộc sống của “Một sa mạc đời đìu hiu lạnh giá”.
Học tập lối sống lành mạnh, biết
yêu thương sẻ chia đồng cảm với những người xung quanh. Tham gia các hoạt động
xã hội có tính nhân văn cao như phong trào đền ơn đáp nghĩa, phong trào thanh
niên lập nghiệp… Xã hội cần lên án mạnh mẽ bệnh vô cảm, coi đó như là một cuộc
chiến đấu để loại bỏ căn bệnh này ra khỏi xã hội ta. Để xứng đáng với danh
nghĩa “con người” đầy kiêu hãnh, mỗi chúng ta hãy nói không với bệnh vô cảm,
hãy ra sức tu dưỡng lòng yêu thương, vị tha